Nội Dung
Trích đoạn “Nói đến người đang đắc ý nhất chốn triều đình hiện nay, ắt phải là đại nhân Quý Diễn. Từng là cận thần của tiên đế, tân khoa trạng nguyên do đích thân người chỉ định. Sau khi bệ hạ kế vị, lại càng được trọng dụng, chưa đầy hai năm đã thăng tiến như diều gặp gió, nay đã là tể tướng, khiến bao người ngưỡng mộ, tiền đồ vô hạn.” Giới kể chuyện nơi phố chợ say sưa bàn luận về sủng thần bên cạnh bệ hạ, nhưng chẳng ai hay biết, vị cận thần của hoàng đế này bây giờ, kẻ được lòng hoàng thượng, Quý Diễn đại nhân, bây giờ đây y phục tơi tả, quỳ rạp trên nền gạch lạnh, bị chính bệ hạ bóp cằm giữ chặt. “Quý Diễn, ngươi thấy cảm giác này thế nào?” “Rõ ràng có thể hưởng vinh hoa phú quý, cùng trẫm chung tay trị quốc, vậy mà lại lựa chọn trở thành “kẻ phản nghịch” với trẫm, ngày ngày đêm đêm chỉ biết nịnh hót lấy lòng, còn phải dưới thân trẫm mà hầu hạ. Ngươi có hối hận vì đã từng che chở cho hắn không?” Qúy Diễn lắc đầu. Hoàng đế thấy y vẫn im lặng như mọi khi, hắn cười chế giễu, nói: “Quý Diễn, trẫm vốn định thành toàn ước vọng làm một trung thần thanh liêm của ngươi. Nhưng là do ngươi tự chuốc lấy.” Hắn đè y xuống, thân thể nóng bỏng áp lên, khiến Quý Diễn nghẹt thở. Hoàng đế tháo dây buộc tóc của y, trói chặt hai tay của Quý Diễn, ghé sát tai thì thầm: “Quý Diễn, ngươi đáng đời.” Một lúc lâu sau, tiếng canh giờ vang lên, đã đến lúc thượng triều, Quý Diễn khắp người đầy dấu hôn, khoác tạm tấm chăn mỏng, ánh mắt thất thần. Triệu Quân ghé sát tai y, thì thầm: Quý khanh, nhớ mang theo ân huệ trẫm ban thưởng đêm qua mà thượng triều. Đừng làm chảy ra đấy.”
- Chương 01 - Có H 256 views 19 giờ trước
- Trích Đoạn 180 views 21 giờ trước
bé măng âu sầu